Nhận được một giải thưởng có tiếng ở cấp quốc gia trong cuộc thi viết nhân dịp kỷ niệm 50 năm ngày Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước chính là khoảnh khắc khó quên trong cuộc đời tôi. Trong số hơn 1.000 bài dự thi, phần lớn là từ các tác giả Việt Nam, bài viết của tôi, một người Úc, đã được chọn là bài xuất sắc nhất.
Nhưng câu chuyện này không chỉ là một bài viết hay; đó là câu chuyện của cuộc đời một con người và một thành phố đã hòa vào nhau theo cách kỳ lạ nhất.
Bài viết (hiện có trên YouTube) kể về hành trình từ phía kia của bán cầu, tôi đã đến Việt Nam và phải lòng TP Hồ Chí Minh. Tình yêu ấy đã dẫn tôi tìm được một mái nhà – nơi suốt 11 năm qua, là những gì mà tôi không thể quên.
Cuộc sống ở TP Hồ Chí Minh có lẽ không thích hợp với tất cả mọi người. Nhưng với tôi, TP Hồ Chí Minh đã cho tôi mọi điều mà cuộc sống tôi còn thiếu, và trao cho tôi một cơ hội thứ hai để tạo nên những ký ức tuyệt vời.
Với một quá khứ nặng nề, tôi đặt chân đến TP Hồ Chí Minh năm 2012 trong một chuyến du lịch. Chỉ một năm sau, dù vẫn còn mù mờ, tôi đã quyết định bán hết mọi thứ, quay lại thành phố này để bắt đầu một cuộc sống mới.
Quyết định ấy không hề dễ dàng. Trước đó, tôi đã trải qua chuỗi ngày đầy biến cố và mất mát suốt 5 năm liên tiếp. Cơ hội được sống theo ước mơ chính là cơ hội thứ hai cho cuộc đời tôi – và TP này đã không khiến tôi thất vọng.
Tôi chia sẻ rất rõ những suy nghĩ của mình về TP Hồ Chí Minh trong bài viết đoạt giải ấy, nhưng điều quan trọng hơn cả lại chính là những sai lầm mà tôi đã mắc phải – những sai lầm đã kéo tôi trở lại mặt đất sau vài tháng sống giữa thành phố tuyệt vời này.
Sai lầm lớn nhất của tôi, không nghi ngờ gì, là liên quan đến đồ ăn và rượu bia. Năm 2013, khi luật lệ giao thông chưa nghiêm ngặt, ẩm thực rẻ và dễ dàng tiếp cận khiến việc ăn nhậu trở thành thói quen hàng ngày. Thậm chí, tôi chẳng thể ăn tối nếu không uống chút gì đó có cồn. Thói quen ấy ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe tôi.
Nhưng chúng ta học được từ chính những sai lầm. Và sai lầm này đã mở ra một hành trình tuyệt vời nhất mà bất kỳ ai cũng có thể mơ tới. Tôi đã quay lại với lối sống lành mạnh vào khoảng cuối năm 2015. Tôi bắt đầu chạy bộ. Rồi đến năm 2017, tôi mua chiếc xe đạp đầu tiên và đạp xe khắp thành phố.
Hai năm sau khi chuyển đến TP Hồ Chí Minh, tôi mới thực sự hòa mình vào nhịp sống nơi đây.
Điều khiến tôi xúc động nhất chính là lúc bình minh – nơi tôi thấy những người phụ nữ đứng trong công viên hay bên bờ sông, nhảy múa theo tiếng nhạc. Hình ảnh ấy luôn khiến tôi mỉm cười.

Nếu phải chọn một khoảnh khắc tạo nên tình yêu của tôi với thành phố này, thì đó chính là vào năm 2018. Khi đang chạy bộ trên một con đường gần sân bay Tân Sơn Nhất, tôi gặp một người đàn ông ngồi bên lề đường – một người ăn xin khuyết tật.
Khi tôi tiến lại gần, ánh mắt ông bừng sáng, ông bắt đầu vỗ tay và nói vài lời động viên. Khoảnh khắc ấy khắc sâu trong tim tôi. Một con người chịu nhiều thiệt thòi đến thế, nhưng vẫn còn đủ năng lượng và lòng yêu thương để khiến tôi mỉm cười. Ông ấy đã truyền cảm hứng để tôi sống tốt hơn và cho đi nhiều hơn.
Suốt một thập kỷ qua, tôi đã chạy và đạp xe khắp TP Hồ Chí Minh, chứng kiến sự thay đổi to lớn khi thành phố này đã từng bước vươn mình trở thành một trung tâm thương mại lớn của Đông Nam Á.
Tôi đã nhìn tòa nhà Landmark 81 từ lúc đặt viên gạch đầu tiên cho đến khi vươn cao 470 mét, trở thành tòa nhà cao nhất Việt Nam. Tôi thấy đường Nguyễn Huệ từ một đại lộ vắng người thành một địa điểm ngoài trời sôi động nhất nước. Tôi thấy những con đường như Mai Chí Thọ và Phạm Văn Đồng trở thành đại lộ đẳng cấp quốc tế.
Nhưng với tôi, thay đổi lớn nhất chính là tuyến Metro từ trung tâm thành phố đến Quận 9. Tôi có một mối gắn kết đặc biệt với dự án này, vì nó đã xuất hiện ở thành phố gần như cùng lúc với tôi.
Dù mất nhiều thời gian hơn dự kiến, nhưng đây là tuyến đầu tiên của thành phố, và nó chính là nền móng cho tương lai của Sài Gòn. Với các tuyến được quy hoạch để vươn ra các quận ngoại thành, Metro sẽ giúp thành phố trở nên sạch hơn, xanh hơn, và là nơi đáng sống hơn cho tất cả mọi người.

Dù tôi đã chứng kiến sự phát triển và đổi thay phi thường trong một thập kỷ qua, điều duy nhất không thay đổi chính là con người nơi đây. Phía sau sự ồn ào và tất bật là những cộng đồng đầy ắp tình yêu đối với đất nước.
Quả thật, lý do lớn nhất khiến tôi quyết định chuyển đến Việt Nam chính là người dân nơi đây. Luôn sẵn sàng giúp đỡ, sẵn sàng đón nhận, và luôn trân trọng những điều nhỏ bé – người dân thành phố luôn là điểm tựa của tôi suốt thời gian qua.

Tôi đã có những mối quan hệ gắn bó với người dân nơi đây. Người cắt tóc cho tôi, dù không biết tiếng Anh, lại là một trong những người tuyệt vời nhất thế giới. Bác sĩ của tôi giải đáp cho tôi bằng một tin nhắn Zalo bất cứ khi nào tôi cần. Siêu thị gần nhà mỗi lần tôi ghé qua đều chào đón tôi như một ngôi sao. Và khắp thành phố, mọi người đều trân trọng những điều nhỏ tôi làm, như tôi cũng trân trọng họ.
Nếu phải tóm tắt TP Hồ Chí Minh bằng vài từ, tôi sẽ nói: “TP. Hồ Chí Minh – hoàn hảo trong sự không hoàn hảo”. Nhìn bề ngoài, thành phố có vẻ hỗn độn, bụi bặm, thiếu quy hoạch – nhưng bên dưới lớp vỏ ấy là một cảm giác ấm áp đến lạ thường. Cảm giác ấy chạm đến trái tim bạn và khiến bạn biết rằng mình đang ở đúng nơi.

Tôi đã học được rằng chiến tranh không bao giờ nên là thứ định nghĩa một quốc gia. Là một người phương Tây, tôi đã mang theo quá nhiều ký ức và ấn tượng này trong thời gian quá lâu. Nhưng giờ đây, điều định nghĩa mà tôi luôn hướng tới là tình yêu, là vẻ đẹp trong bản chất con người, là nghị lực luôn hướng về phía trước. Và những nụ cười ấy… Bạn sẽ thực sự tìm thấy trái tim của TP Hồ Chí Minh trong từng nụ cười bạn nhận được từ những con người tuyệt vời nhất thế giới. Đó là TP Hồ Chí Minh của tôi.
Về tác giả: Ray KusChert là người Úc, hiện đang sống tại TP. Hồ Chí Minh. Ray KusChert đã đoạt giải nhất cuộc thi viết “Thành phố của tôi” do Báo Phụ nữ TP HCM phối hợp NXB Tổng hợp TP HCM tổ chức, hướng tới kỷ niệm 50 năm ngày thống nhất đất nước với bài viết Cảm ơn vì đã để tôi bước vào trái tim bạn!
Đọc bài gốc tại đây.