Vợ tôi là một người phụ nữ hiền lành chịu khó. Bố mẹ tôi mất sớm nên cô ấy không phải làm dâu một ngày nào cả. Tuy nhiên vợ tôi lại chịu nhiều thiệt thòi đau khổ kể từ lúc lấy tôi.
Cuộc sống ở thành phố không dễ dàng, thu nhập hàng tháng của vợ chồng tôi chỉ khoảng hơn 30 triệu, đủ để trả các chi phí thuê nhà và sinh hoạt. Chúng tôi không sống theo kiểu tằn tiện, nhưng cũng không dám vung tay thoải mái vì phải tiết kiệm để lo cho tương lai. Gia đình vợ cũng chẳng giàu có gì, bên dưới cô ấy còn 2 đứa em đang tuổi ăn tuổi học. Bố vợ mắc bệnh hiểm nghèo nhiều năm, nên tất cả hi vọng trong gia đình đều dồn cả lên vai vợ tôi và mẹ cô ấy.
Chính tôi chủ động bảo vợ gửi sang nhà ngoại mỗi tháng 10 triệu, để 5-7 triệu cất ngân hàng, còn đâu giữ lại ăn tiêu. Chưa bao giờ vợ chồng tôi cãi nhau về chuyện tài chính, bởi lẽ cả 2 đứa đều xuất phát điểm khó khăn nên rất thấu hiểu cho nhau. Tuy nhiên, giữa 2 vợ chồng tôi đang có một hố sâu thăm thẳm, đó là vấn đề cố mãi vẫn chưa được mụn con nào.
Chưa được bế cháu ngoại thì cuối năm ngoái bố vợ tôi đột ngột mất. Đó là cú sốc lớn giáng thẳng xuống tinh thần mọi người bên nhà vợ. Cô ấy suy sụp vô cùng nhưng không dám khóc. Từ lúc tổ chức đám tang đến 100 ngày của bố, cô ấy cứ gồng mình tỏ ra mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho mẹ và các em. Mãi đến khi hậu sự của bố xong xuôi cô ấy mới gục vào lòng tôi để khóc. Khóc ròng rã suốt mấy tháng trời, đêm nào cũng nức nở, có khi vật vã mãi không ngủ được khiến tôi đau lòng.
Vì thương vợ nên tôi không nhắc chuyện mang bầu nữa. Con cái là lộc trời cho, tôi cũng xác định nếu số mình không có con thì thôi ở vậy bên vợ cũng được. Tuy nhiên cô ấy lại nhớ chuyện đó, gần đây cô ấy càng quyết tâm muốn đẻ con, muốn nghe tiếng trẻ thơ trong nhà để gia đình có thêm nguồn sống mới.

Vợ tôi từng đi khám chức năng sinh sản, bác sĩ bảo mọi thứ đều không có vấn đề gì. Họ khuyên chúng tôi sinh hoạt lành mạnh, ăn uống theo chế độ riêng, dùng nhiều loại thuốc bổ khác nhau để tăng cường sức khỏe. Tuy nhiên thả cả năm nay vẫn không “dính” phát nào. Tôi bỗng thấy hoang mang nên nảy ra một ý định chưa bao giờ nghĩ tới.
Tôi lén trốn vợ đến bệnh viện để làm xét nghiệm khám riêng mình. Đọc nhiều thông tin trên mạng xong tự dưng tôi nghĩ có thể nguyên nhân chưa có con không phải từ phía vợ, nhỡ vấn đề là ở tôi thì sao? Dù không mong muốn chuyện đó xảy ra nhưng kết quả lại đúng như tôi lo sợ.
Tôi bị vô sinh, tinh trùng vừa ít vừa dị dạng!
Bác sĩ đọc kết quả đến đâu là tai tôi ù đi đến đó. Họ nói có thể là do di truyền, hoặc do tôi quá stress, cuộc sống nhiều vấn đề phải suy nghĩ lo lắng, thức khuya nhiều, làm việc áp lực cao, thế nên ảnh hưởng đến chức năng sinh sản. Tỉ lệ đậu thai rất thấp, nếu có thì chỉ có thể gọi là phép màu.
Tôi suy sụp đến nỗi phải kiếm cớ đi công tác ngắn ngày, thuê nhà nghỉ bên ngoài chứ không dám về đối diện với vợ. Cô ấy đã rất khổ sở từ khi bố mất rồi, tôi không thể đem tin dữ về làm cô ấy sốc thêm. Phải 3 ngày sau tôi mới quay về được, cố bình thản như không có chuyện gì.
Trong lúc chưa biết thông báo tin này với vợ ra sao thì ở quê nội gọi vợ chồng tôi về làm giỗ cụ. Họ hàng thi nhau hỏi vợ tôi sao chưa có bầu, bị “tịt” hay như nào mà mãi chẳng đẻ cháu cho dòng họ Đỗ. Vợ tôi cười gượng gạo, giải thích do công việc bận rộn nên chưa có kế hoạch đẻ con.
Quay về thành phố xong vợ tôi cứ ủ rũ mãi. Cô ấy không nói ra nhưng tôi biết trong lòng vợ ngổn ngang lắm, buồn mà không chịu chia sẻ với tôi. Rồi đến nửa đêm khi tôi đang chập chờn sắp ngủ, vợ bỗng khoác áo lặng lẽ đi ra ngoài.
Cô ấy dắt xe rời nhà khiến tôi thấy lo lắng. Tôi vội lấy cái xe đạp thể thao đuổi theo. Đi một đoạn xa tôi mới nhận ra nơi mà vợ định đến. Đó là nghĩa trang nơi chôn cất bố vợ tôi!
Cô ấy lê từng bước mỏi mệt đến chỗ mộ của bố, thắp 1 nén nhang rồi gục xuống khóc. Bao nhiêu nỗi lòng vỡ òa ra cả, vợ tôi vừa nức nở vừa trút hết tâm sự ra ngoài. Cô ấy nhớ bố vô cùng, ước bố còn sống để làm chỗ dựa tinh thần cho cô ấy. Chứ bản thân cô ấy chịu quá nhiều áp lực khổ sở, nhất là việc cố mãi không thể mang bầu.
Đứng cách vợ một đoạn xa mà tôi vẫn nghe rõ từng lời thổn thức của cô ấy. Lòng tôi quặn thắt, đau như nghìn vết kim châm. Tôi muốn chạy đến an ủi vợ nhưng 2 chân cứ nặng như đeo đá. Tôi sợ khi mình khai thật chuyện vô sinh thì vợ sẽ bỏ đi, sợ cô ấy sốc không chịu đựng nổi. Tôi phát điên lên chẳng biết phải làm gì nữa!
.time-source-detail-new { float: none; }
Đọc bài gốc tại đây.