Trang chủ Đời sống Đến nhà thông gia thăm con dâu đẻ, được 2 ngày tôi đã phải bỏ về quê vì một câu của con trai

Đến nhà thông gia thăm con dâu đẻ, được 2 ngày tôi đã phải bỏ về quê vì một câu của con trai

bởi Admin
0 Lượt xem

Tôi chỉ có mỗi cậu con trai là Thế, năm nay 29 tuổi. Nó lấy vợ cách đây hơn 1 năm, vợ nó là Hằng, con gái út của nhà ông bà thông gia dưới Hà Nam. Tôi chẳng phải người mẹ chồng cổ hủ, con trai tôi về làm rể bên nhà vợ, tôi cũng xuôi. Miễn là hai đứa sống đàng hoàng, có trách nhiệm, là tôi mừng rồi.

Thực ra, ban đầu tôi cũng từng lăn tăn chuyện Thế đi ở rể. Nhà tôi tuy chẳng khá giả nhưng cũng có mảnh vườn, căn nhà cấp bốn gọi là đủ che nắng che mưa. Nhưng bố Hằng – ông thông gia – thì lại thẳng thắn ngay từ đầu: ông bà chỉ có hai cô con gái, nên mong rể út ở lại cùng nhà, để sau còn phụ giúp, chăm nom tuổi già. Hằng cũng không muốn xa bố mẹ. Thế thì lại đang thất nghiệp, vẫn còn loay hoay xin việc. Lúc đó, nhà bên kia hứa sẽ xin cho nó vào làm ở công ty quen, lương khá. Vậy là nó đồng ý.

Tôi cũng cố hiểu. Ừ thì, trai thời nay khác trai thời trước. Chỉ cần sống tử tế, chứ ở đâu chẳng là nhà?

Hôm Hằng sinh, tôi gác hết việc đồng áng, bắt xe từ quê lên Hà Nam thăm con dâu, thăm cháu nội. Lòng tôi háo hức lắm. Vừa mừng có cháu, vừa mong gặp con trai. Tôi còn cẩn thận mua mấy con gà quê, ít trứng gà so, mấy món tẩm bổ, mang lên biếu thông gia.

Thế nhưng, chẳng ai nói với tôi là chuyến đi ấy, chỉ kéo dài vỏn vẹn… 2 ngày.

Từ lúc tôi bước chân vào nhà, tôi đã thấy có gì đó sai sai. Ông bà thông gia thì vẫn tiếp đón tử tế, mời nước, mời cơm. Nhưng tuyệt nhiên không ai nhắc chuyện mời tôi ở lại bao lâu. Hằng thì mới sinh nên mệt, nằm trong phòng. Thế thì mặt mày cau có thấy rõ. Bữa cơm tối đầu tiên, nó chỉ gắp đúng hai miếng rồi đứng dậy bảo mệt, đi nghỉ.

Tôi thấy lạ.

Đến nhà thông gia thăm con dâu đẻ, được 2 ngày tôi đã phải bỏ về quê vì một câu của con trai- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm nấu nướng, rửa bát giúp ông bà thông gia. Đến lúc Hằng cho cháu bú xong, tôi vào bế cháu, thì Thế lôi tôi ra ngoài hiên, nói giọng nhỏ nhưng sắc như dao cứa: “Mẹ về đi, con đi ở rể đã đủ mất mặt lắm rồi. Mẹ lên đây ở như thế này người ta cười cho cả 2 mẹ con”.

Tôi điếng cả người. Tôi sinh ra nó, nuôi nó lớn, chưa bao giờ nghĩ đến ngày con trai lại xấu hổ vì mẹ. Tôi nghẹn họng, chẳng nói được câu nào. Trưa hôm đó tôi vẫn ráng ở lại, ăn thêm một bữa cơm, rồi lẳng lặng thu dọn đồ đạc. Không ai tiễn tôi ra cổng, chỉ có ông thông gia nhã nhặn nói: “Bà đi về cẩn thận nhé!”.

Trên xe về quê, tôi không khóc nhưng trong lòng thì lạnh buốt. Tôi không trách con dâu, cũng chẳng trách thông gia. Tôi chỉ buồn vì chính con trai mình đã đẩy mẹ ra khỏi cuộc đời của nó chỉ vì một thứ sĩ diện hão. Chẳng lẽ tới nhà thông gia ở, chăm con dâu vài ngày cũng là sai sao? Có gì mà con trai tôi phải xấu hổ? Hay tôi không hiểu giới trẻ bây giờ đang nghĩ gì?

.time-source-detail-new { float: none; }

Đọc bài gốc tại đây.

Bài viết liên quan