Mới đây, kênh HaiTV đã chia sẻ một clip quay lại liveshow của danh ca Khánh Ly tại Hà Nội. Tại đây, nữ danh ca chia sẻ về ân tình của bà với Hà Nội và nhạc xưa: “Tôi không biết phải nói gì bây giờ. Có những lúc tôi không hiểu tại sao Hà Nội lại dành cho tôi nhiều cảm tình đến vậy, tại sao người Hà Nội lại yêu thương tôi đến thế.

Danh ca Khánh Ly
Có những món nợ trong đời chúng ta không bao giờ trả được. Tôi không dám nghĩ có kiếp sau hay không, để trả nốt món nợ ân tình này. Tôi yêu những ca khúc này từ ngày tôi còn rất nhỏ. Tôi không hiểu vì sao mình lại yêu chúng đến như thế. Vì sao suốt một cuộc đời tôi gần 80 năm trôi qua, những bài hát này vẫn là dấu ấn trong trái tim tôi.
Thường thì trái tim thơ dại chỉ biết đến những ca khúc trong sáng, yêu đời. Tôi không hiểu sao trái tim của một đứa nhỏ mới 4, 5 tuổi là tôi ngày đó lại in dấu những bài hát buồn đến thế. Có lẽ đó là trái tim của một đứa trẻ mồ côi.
Trẻ mồ côi thì hay khác người thường. Không phải tôi thông minh hơn các đứa trẻ khác hay hơn những trái tim khác, nhưng vì hoàn cảnh mà tôi in sâu hơn những bài hát này, từ “Chiều vàng” tới “Con thuyền không bến”.
Tôi tự hỏi, tại sao ngày xưa các nhạc sĩ lại cho chúng ta những ca khúc hay đến vậy. Tôi không biết các nhạc sĩ ngày xưa yêu nhau thế nào, có yêu như chúng ta đang yêu bây giờ không mà lại viết được những ca khúc hay vậy.

Tôi ước ao các nhạc sĩ trẻ bây giờ chịu khó nghe lại những bài nhạc xưa, để thấy được người xưa yêu như thế nào để gần một thế kỷ đã trôi qua, chúng ta vẫn không quên được.
Cần nhớ lại lời nhắn nhủ của các nhạc sĩ ngày xưa “Thôi thế từ đây anh cố đành quên rằng có người. Cầm bằng như không biết mà thôi” (Đoàn Chuẩn – Từ Linh). Đây là lời nhắn nhủ cay đắng nhưng thắm thiết nghĩa tình để có được tình khúc tuyệt vời về Hà Nội.
Những bài hát các nhạc sĩ xưa để lại cho chúng ta là điều chúng ta phải trân quý”.
Tiếp đó, Khánh Ly ôn lại kỷ niệm thời thơ ấu: “Số phận định hướng cho tôi phải đi xa khi mới 12 tuổi. Tôi không hiểu sao mình đủ can đảm bỏ nhà đi khi mới 12 tuổi, để vào tận Đà Lạt.
Tôi cũng chẳng nhớ tôi nói gì để người đàn ông lái xe chở đầy rau cho một đứa bé như tôi lên xe đi nhờ, ngủ đằng sau xe với những chiếc bắp cải, rồi thả tôi xuống Sài Gòn. Và rồi, bằng một cách nào đó mà tôi có thể tìm được người thân của tôi, tôi cũng không nhớ”.
Đọc bài gốc tại đây.