Vợ chồng tôi năm nay đều ngoài 40 tuổi. Chúng tôi có 2 con, một đứa 16 tuổi, một đứa 12. Cả hai đứa con của tôi đều thân thiết với bố hơn là với mẹ. Bất kể có chuyện gì, các con đều tìm đến bố kể trước, chỉ khi mẹ hỏi thì mới ậm ừ nói. Điều này khiến tôi tuy bề ngoài tỏ ra bình thường nhưng thật tâm lại buồn bã.
Tôi rất yêu thương các con, lo lắng từng miếng ăn giấc ngủ cho chúng. Tôi còn là một bà mẹ hào phóng, chưa bao giờ để con thiếu thốn gì về mặt vật chất. Khi con đạt thành tích học tập tốt, tôi cũng rất mạnh tay chi tiền mua quà, dẫn con đi ăn. Tuy nhiên, tôi để ý, lũ trẻ nhận quà thì vui còn nói đi ăn với mẹ thì không hào hứng lắm. Nếu là bố dẫn đi thì chúng vui hơn.
Khi tôi đang đau đầu không biết cải thiện mối quan hệ với các con ra sao thì tình cờ biết đến và thử xem bộ phim Sex Education. Những tình huống, cảnh 18+ trong phim ban đầu khiến tôi ngượng đỏ cả mặt nhưng sau đó lại bất ngờ trước những sự thật có phần trần trụi về tâm sinh lý của những cô cậu thanh niên.
Bộ phim cũng có rất nhiều câu thoại ý nghĩa, khiến một người ở tuổi ngoài 40 như tôi phải suy ngẫm, chiêm nghiệm. Và không ngờ, 1 câu thoại trong phim này đã khiến tôi “sáng mắt”, cải thiện được mối quan hệ với các con.

Otis Milburn
Câu thoại trong phim Sex Education khiến tôi nhận ra một chân lý hiển nhiên!
Đó là câu “You might find better communication leads to a more intimate connection” của nhân vật Otis Milburn (Cậu có thể nhận ra rằng giao tiếp tốt hơn sẽ dẫn đến một mối quan hệ thân mật hơn).
Sau khi nghe câu thoại này, tôi đã giật mình nhìn nhận lại bản thân. Nhận xét một cách khách quan, tôi không phải là người giỏi giao tiếp, đặc biệt với các con. Nhớ lại thì tôi thường rất hay cằn nhằn, nóng nảy mỗi khi con làm gì không đúng. Vì công việc bận rộn nên tôi cũng hay mất kiên nhẫn, sốt ruột khi các con chia sẻ. Ngược lại, chồng tôi ít khi mang cảm xúc tiêu cực vào những cuộc trò chuyện với các con. Anh luôn vui vẻ, hài hước, thích pha trò, tạo bầu không khí ấm áp. Anh cũng kiên nhẫn khi nghe con kể lể, có khi cả tiếng đồng hồ.
Chồng tôi cũng thường chủ động hỏi han các con về chuyện trường lớp, không phải chỉ việc học mà cả việc nay có gì hay, chơi với ai,…
Nếu chấm điểm việc giao tiếp với các con, nếu chồng tôi được 9, 10 điểm thì tôi chỉ xứng đáng nhận 1, 2. Vậy mà trước giờ, tôi không hề nhận ra điều này, còn trách ngược các con sống lạnh lùng với mẹ.
Tôi đã thay đổi rất nhiều sau khi được “khai thông” đầu óc. Những ngày sau đó, tôi chủ động bắt chuyện với các con nhiều hơn. Tôi cười nhiều hơn, không còn là một bà mẹ cau có, lúc nào cũng sồn sồn như ngồi trên nồi nước sôi.
Khi con mắc lỗi, tôi nhắc nhở nhẹ nhàng, chỉ ra cái sai cho con chứ còn không cáu gắt, quát mắng như trời sập. Tôi cũng nhận ra, con mình chẳng điếc, khi còn mắc lỗi, hãy nói một cách nghiêm túc và nhẹ nhàng, con sẽ dễ tiếp thu hơn là cứ phản ứng một cách thái quá, làm như không nói to thì con không nghe thấy, không hiểu được.
Sau 4 tháng thực thi, tôi bất ngờ nhận ra, một quan hệ với các con đã cải thiện rõ rệt. Lũ trẻ giờ ngoài tìm bố để buôn chuyện cũng dần dần tìm đến mẹ nhiều hơn. Khi 3 bố con nói chuyện và tôi đến gần, nếu như trước đây, bọn trẻ sẽ lấm lét như thể sợ mẹ nghe thấy thì giờ lại hào hứng gọi mẹ vào “nhập cuộc”.
Bầu không khí gia đình tôi trở nên vui vẻ hơn rất nhiều. Tự tôi cũng cảm giác, hạnh phúc, lòng phơi phới hơn. Chồng cũng vui, các con cũng vui.
Quả thật, giao tiếp tốt đã giúp cha mẹ và con cái kết nối sâu sắc hơn với nhau. Nó không chỉ giúp con cái trưởng thành hạnh phúc mà chính cha mẹ cũng hạnh phúc. Thật may là tôi đã nhận ra bài học hiển nhiên này!
Đọc bài gốc tại đây.