Theo tờ Khmer Times, cuộc đoàn tụ của vợ chồng ông Hun Sen diễn ra tại thủ đô Phnom Penh vào ngày 24/2/1979, sau khi phong trào đấu tranh lật đổ chế độ Khmer Đỏ giành được thắng lợi, giải cứu người dân Campuchia khỏi chế độ cai trị tàn bạo của Khmer Đỏ.

Chủ tịch Thượng viện Campuchia Hun Sen tặng hoa cho phu nhân Bun Rany vào Ngày Quốc tế Phụ nữ 8/3. Ảnh: Khmer Times
Trong một video được đăng tải ngày hôm qua (24/2) nhân dịp kỷ niệm này, ông Hun Sen đã chia sẻ những kỷ niệm trong cuộc đời mình, kể lại cuộc chia ly đầy khó khăn với vợ và con trai do chiến tranh và cuộc đoàn tụ được mong đợi từ lâu.
“Tôi đã phải hy sinh vì đất nước, vì nhân dân. Vào cuối tháng 1/1977, vợ tôi đã mang thai con trai của chúng tôi, Hun Manet. Tôi phải rời xa bà ấy và quê hương vào ngày 20/6/1977 để chiến đấu vì sự tồn vong của dân tộc và lãnh đạo cuộc kháng chiến chống lại Khmer Đỏ”, ông Hun Sen giải thích trong video đăng trên Facebook.
Ông Hun Sen mô tả về sự ra đời của Mặt trận Thống nhất Dân tộc Cứu nước Campuchia, được thành lập vào ngày 2/12/1978, tại làng Cheung Klu, tỉnh Svay Rieng. Những thành viên sáng lập bao gồm các nhà lãnh đạo nổi tiếng như Heng Samrin, Chea Sim, Hun Sen và những anh hùng dân tộc khác của Campuchia.
Sự nghiệp giải phóng dân tộc Campuchia của họ đã thành công, với sự ủng hộ, giúp đỡ của Quân tình nguyện Việt Nam và bạn bè quốc tế, khi chế độ Khmer Đỏ sụp đổ vào ngày 7/1/1979.
Sau khi đất nước Campuchia được giải phóng, một chính phủ mới được thành lập và ông Hun Sen, ở độ tuổi 27, đã được bổ nhiệm làm Bộ trưởng Ngoại giao.
Ông Hun Sen nhớ lại rằng trong suốt cuộc kháng chiến, ông không hề liên lạc với vợ mình. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ và quay trở lại Phnom Penh, ông không thể tìm thấy bất kỳ thông tin nào về bà, điều này khiến ông tin vào lời đồn rằng vợ ông đã qua đời.
“Niềm vui đất nước được giải phóng không làm tôi ngừng khóc khi thấy những nhà lãnh đạo khác đoàn tụ với gia đình họ”, ông Hun Sen kể lại.
“Vào ngày 20/6/1977 – ngày tôi rời xa vợ tôi, tôi không còn biết tin tức gì từ bà ấy cho đến khi chúng tôi đoàn tụ vào ngày 24/2/1979. Khi tôi gặp lại bà ấy, con trai tôi, tên là Manet, gọi tôi là ‘chú’. Nó đã gọi tôi như vậy trong hai tháng”.
Trong lời kể, ông Hun Sen cho biết những khó khăn mà ông phải đối mặt trong thời gian xa cách, đặc biệt là ngày ông trở về và chứng kiến phản ứng ngây thơ của con trai mình, vẫn ảnh hưởng sâu sắc đến ông.
“Tôi không thể kìm được nước mắt khi con trai tôi gọi tôi là ‘chú’. Đây chính là thực tế của chiến tranh. Vợ tôi trước đó cũng đã mất một đứa con do thiếu sự chăm sóc phù hợp, khi nước dâng lên đến tận nhà chúng tôi trong suốt cuộc chiến”, ông nhớ lại.
“Sau khi đoàn tụ vào ngày 24/2, tôi đã phải chứng kiến con trai mình gọi tôi là ‘chú’ – thật đau đớn. Nhưng chúng tôi đã phải hy sinh vì đất nước, vì quê hương của mình. Chiến tranh khiến chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải chịu đựng những khoảnh khắc đau đớn này”, ông Hun Sen nói thêm.
Đọc bài gốc tại đây.